Mục lục

Hồi ký: Rừng Nam Cát Tiên – Bảo Lộc | Chuyến đi nhớ đời!

Những điều mà mình viết trong hồi ký này sẽ không thể lột tả hết được những khó khăn, những thử thách mà nhóm tụi mình đã trải qua trong chuyến đi Bảo Lộc – Nam Cát Tiên vừa rồi, nhưng mình muốn viết ra để phần nào đó có thể lưu lại những cảm xúc bây giờ trong mình một cách trọn vẹn nhất có thể…

Cuộc hành trình của tụi mình bắt đầu như thế này… Như lịch trình đã lên, tụi mình hẹn nhau lúc 5h sáng thứ 7 ngày 06/08/2016 ở Ngã Ba Dầu Giây, nhưng do một số lý do khách quan nên phải đên tận 7h sáng tụi mình mới gặp được nhau và bắt đầu khởi hành.

(Dấu hiệu bất thường đầu tiên)

Nhóm tụi mình có ba người, mình với Trung là bạn cùng học chung với nhau trường Cao Đẳng ở Sài Gòn, còn một bạn nữ Dung là đứa em cũng là học chung trường với mình ở Trường phổ thông, nhưng Dung học sau mình một khóa. Đây là cung đường đầu tiên cả ba đi cùng nhau nhưng đã nhanh chống hòa nhập vì có chung đam mê du lịch nên mọi chuyện trở nên dễ dàng…Do cung đường Quốc lộ 20 ra hướng Bảo Lộc – Đà Lạt mình đã đi nhiều lần nên cũng không có gì lấy làm hứng thú lắm, nhưng cũng phải chạy từ từ dừng lại một số điểm để các bạn chup hình đằng nào đây cũng là cung đầu tiên của các bạn ấy…

Đến Bảo Lộc, lúc này đã độ quá giờ trưa tụi mình có gặp Hùng (mình có gọi điện hẹn trước), Hùng là người bạn chơi thân với mình từ hồi còn ở Kí túc xá của Trường cao Đẳng trên Sài Gòn, nghe tin mình ghé Bảo Lộc chơi, bác ấy nghỉ hẳn hai ngày làm để đón tụi mình và kiêm luôn việc dẫn tụi mình đi chơi, khá là phục bác ấy ở độ chơi đẹp với danh nghĩa bạn bè! Theo chân Hùng tụi mình được đi khám phá tất tần tật những địa điểm vui chơi ở Bảo Lộc với chi phí 0 đồng, đi phượt mà gặp được những người bạn như vậy thì còn gì bằng nữa phải không mọi người!!

BỨC TRANH THIÊN NHIÊN (THÁC DAMBRI)

Lúc mới lên lịch trình mình không dự định đi thăm quan thác này, một phần là vì lúc trước mình có đi hết một lần nên thiết nghĩ thác cũng vậy thôi chứ cũng không có mới, phần nữa là vì mình muốn dành thời gian đi khám phá chỗ khác. Nhưng nghĩ lại hai bạn đi cùng chưa đi lần nào nên mình cũng đồng ý đi trong miễn cưỡng. Do bạn Hùng có mối quen biết và thân thuộc đường đi nước bước trong này nên tụi mình không mất quá nhiều thời gian trong việc tìm đường đi cũng như những chỗ đẹp cần đi trong khu thác này.

Đọc thêm bài về: Review Đà Lạt | Tổng hợp A đến Z cho những bạn lần đầu du lịch tự túc!

Theo chân Hùng tụi mình men theo đường thang bộ nhỏ để đi xuống thác, từ xa mình đã nghe thấy tiếng thác đổ, và cảm nhận được hơi ẩm của nước động lại trong những tán cây rừng. Cầu thang dẫn xuống thác tương đồi dễ đi nhưng có đoạn dốc đứng, và trơn vì rêu bám khá nhiều không cẩn thận là té ngay rất nguy hiểm! Thật không thể tin nổi, mình như muốn thốt lên khi chứng kiến những gì trước mắt mình.

Thác Damdri trong ký ức mình vẫn luôn nghĩ về nó so với hình ảnh bây giờ là hai bức tranh hoàn toàn khác xa. Trước mắt mình bây giờ cả trăm khối nước cứ ào ào tranh nhau đổ xuống như đang trút cho hết bầu tâm sự của mình ở giữa bạt ngàn rừng già, những giọt nước hơi sương cứ bay tung tóe trong không trung tạo nên một màn khói trắng xóa phản chiếu vào những tia nắng tạo nên những vầng cầu vòng bảy màu hết sức đẹp mắt. Đứng dưới chân thác nhìn lên đỉnh thác hòa quyện vào nền xanh của bầu trời là cả trăm khối nước đang đổ xuống không ngừng hình ảnh này cứ khiến cho mình mân mê mãi đến giờ không thể nào quên được…

Thác Dambri
Thác Dambri – TP. Bảo Lộc

ĐÊM “ĐÁNG QUÊN” Ở TP. BẢO LỘC

Tụi mình ngủ lại tại một khách sạn trong TP.Bảo Lộc chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như mình không ra ngoài sân thượng của khách sạn…

Số là như thế này, sau khi ăn chiều xong tụi mình cùng với Hùng và thêm một số người bạn mới nữa tụi mình lai rai vài lon bia chủ yếu là ngồi nói chuyện với nhau, khi tiệc tàn tụi mình mỗi  người một ngã hẹn sáng mai đi chùa Linh Quy Pháp Ấn ngắm bình minh, lúc ấy trời đang mưa lâm râm không lớn lắm nhưng đủ để làm ướt người đi đường, kiểu như mưa phùn trên Đà Lạt vậy… 

Về tới khách sạn lúc này cũng đã khuya độ tầm khoảng hơn 22h giờ, lúc ấy mình vẫn chưa mệt nên ngồi tính toán lại chi phí nguyên ngày mà cả nhóm đã chi. Mình với Trung ở một phòng, bạn Dung ở riêng một phòng, từ phòng mình đi qua phòng Dung cách nhau bởi cầu thang đi lên, kế bên phòng Dung có thêm một phòng nữa nhưng trống và cửa đang mở hai phần ba, phía ngoài cùng là sân thượng muốn ra đó phải đi qua một cái cửa nữa, phía ngoài có thờ Tượng Quan Âm với những ánh đèn trang trí chớp tắt chớp tắt liên tục, hình như chủ khách sạn mới lên đốt nhan vì nhìn từ xa vẫn còn thấy rõ khói nhan mờ mờ trong màn đêm, trên tường có một cái đồng hồ treo tường tròn và một bức tranh theo trường phái trừ tượng luôn thách đố tuy duy người xem tranh, nguyên dãy hành lang phòng chỉ có vậy. Mình nhớ rõ là chủ khách sạn đã nói là sẽ bố trí hai phòng kế bên nhau, nhưng không hiểu sao tới nhận giữa hai phòng vẫn có khoảng cách? 

(Dấu hiệu bất thường thứ hai) 

Do chưa buồn ngủ nên lúc ấy mình đang đứng trước cửa phòng nên có thể quan sát hết những đều đó, lúc này đưa mắt nhìn ra ngoài sân thượng trong đầu mình mới nẩy ra ý định là ra ngoài sân thượng hóng mát, đằng nào mình cũng chưa buồn ngủ sẵn tiện ngắm bầu trời đêm TP.Bảo Lộc xem nó như thế nào? Nghĩ là làm mình chậm rãi bước tiến về phía cửa dẫn ra sân thượng, vừa đi tay vừa bấm điện thoại, mình nghe có tiếng tivi đang mở bên phòng bạn Dung, vừa đến phòng trống có cửa đang mở khép tự nhiên có một cơn gió khiến mình thấy lạnh người, mình vốn có tính tò mò nên cũng đưa mắt liếc vào trong phòng nhưng không thấy gì hết ngoài một màu tối, mình vốn dĩ không tin vào mấy chuyện mê tín nhưng tự nhiên lúc đó không hiểu sao mình lại không dám nhìn thẳng vào trong phòng đó, đặc biệt là phía xa trong gốc phòng mà chỉ đám liếc mắt nhìn thoáng qua, ánh sáng chớp tắt của đèn trang trí bên Tượng Quan Âm càng làm cho mọi chuyện bắt đầu tệ hơn, và trong phút chốc mình thấy trong lòng bối rối, tim đập nhanh, mình không còn hứng thú với màn hình điện thoại nữa, mà thay vào đó mình bắt đầu để ý đến những chi tiết xung quanh.

Mình bước vội để cho qua phòng đó, cũng như để ngắt ngang những ý nghĩ hơi sai lệch về đều gì đó mơ hồ bắt đầu hình thành trong đầu, mình giơ tay nắm lấy tay nắm cửa để ra ngoài sân thượng nhưng chao ôi sao nó lạnh thế, lạnh từ tay đến sống lưng, mình ghét cảm giác này mình thầm nghĩ trong lòng như vậy, hít một hơi thật sâu đều này như một phản xạ tự nhiên mỗi khi mình cảm thấy căng thẳng hay mất bình tĩnh vì một điều gì đó khó giải quyết, mình đứng nép bên một gốc trước cửa ngoài sân thượng và đưa mắt nhìn ra phía ngoài theo hướng hai giờ dưới gốc đứng này mình chỉ nhìn được rõ nhất là phần bên tai tượng Quan Âm, còn mặt thì chỉ thấy được gốc nhỏ, hương khói nhan vẫn cứ bay lên làm lưu mờ thêm phần khuôn mặt của tượng Quan Âm trong màn đêm tối vốn dĩ đã rất mờ dưới gốc đứng này, thoang thoảng từng cơn gió nhẹ làm đu đưa tấm áo choàng của tượng Quan Âm, mình đưa mắt nhìn phía xa, lúc này đêm đã muộn nên mọi người đã ngủ hết chỉ còn xa xa có những ánh đèn của những quán xa phục vụ khách về đêm, trời mưa nên làm cho đường phố thêm vắng lặng, lạnh lẻo, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp quay của kim đồng hồ.

Ở một gốc bên kia đường cây nhan ai đốt vẫn còn cháy dở cùng với vài món đồ cúng, hình ảnh đó làm mình chợt nhớ ra hôm nay là những ngày đầu tiên trong rầm tháng bảy chẳng trách sao từ sớm tới giờ toàn thấy mọi người bày biện đồ cúng! Đặc biệt là khi chạy lên Đèo Bảo Lộc một số chỗ thờ tự phát ở ven đường đèo mình thấy vẫn luôn  có khói hương và đồ cúng, nhưng lúc đó đang tập trung chạy xe nên cũng không nhớ ra hôm đó là ngày “đặc biệt”!

 (Dấu hiệu bất thường thứ ba) 

Quay lại thực tại, trong phút chốc mình nhớ lại câu chuyện đã được một người chị ở Nha Trang đã kể cho nghe về xứ này, lúc đấy chị ấy đi du lịch theo đoàn cũng là ở khu Bảo Lộc này, theo lời chị ấy thì có hai thành viên của đoàn trong đêm đó mất tích mà không một ai biết hết, mãi đến sáng hôm sau mới kiếm được nhưng trong trạng thái nữa tĩnh nữa mê, hỏi ra thì hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, có người nào đó nói bị ma giấu hay gì đó đại khái vậy,…nghĩ đến đó thì mình từ bỏ ý định  ra ngoài sân thượng chơi và lập tức quay về phòng, mình cố gắng đi nhanh, nép sát bờ tường hành lang, tránh càng xa cửa phòng đang mở kia càng xa càng tốt. Không hiểu vì sao mình luôn có cảm giác như tận sâu trong phòng đang mở đó có một ánh mắt cứ đang dõi theo, ánh mắt đó có vẻ như đang soi xét một đều gì đó, hay như đang thắc mắc rằng người này là ai? Hắn làm gì ở đây?

Lúc này bạn Trung đã ngủ từ lúc nào không hay, mình cũng đi ngủ nhưng không hiểu sao đèn ngủ trong phòng toilet lại không mở được, mình đành phải tắt hết đèn và leo lên ngủ. Trong đầu mình lúc này cứ mang suy nghĩ về đều gì đó đang ở trong phòng bên kia và một ánh mắt nào đó đang dõi theo mình.

Mình quyết định nhắn tin với bạn Dung đang ở phòng bên đó, chuyện không ngờ là không chỉ mình có cảm giác đó mà bạn Dung cũng vậy, bạn ấy cũng nói là có nghe thấy tiếng đồ đạt rớt và tiếng gì đó xuất phát từ phòng kế bên, lúc này mình nằm sắp trên giường nhắn tin với bạn Dung mà cứ y như rằng có người sau lưng đang theo dõi những tin nhắn này và nhếch miệng cười, một cảm giác không thể nào tệ hơn, mình bắt đầu thấy sợ toàn thân mồ hôi bắt đầu chảy, mặt lúc này nóng bừng, bỗng có một tiếng “két” và tiếp sau đó là tiếng “bộp” và một cái gì đó vừa lóe ngang qua đuôi mắt, như một phản xạ tự nhiên bỗng mình giật mình ngồi bật người dậy lúc này tim như đập loạn nhịp, mặt đơ như tượng không biết chuyện gì vừa xảy ra quay qua nhìn bạn Trung, ảnh vẫn say trong giấc ngủ tiếng ngáy vẫn cứ đều đều theo nhịp thở. Tự trấn an bản thân mình nhìn quanh và nhận ra rằng cái áo khoác đang rơi dưới sàn, tại sao chứ?? Lúc này chiếc mốc phơi áo vẫn còn đu đưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng hẵn, lúc này mọi chuyện như đang lên tới đỉnh điểm của nó, mình mở đèn uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh nhưng mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ phía cái mốc áo đang đu đưa…

Một hồi lâu, lúc này cũng tầm khoảng hơn nữa đêm hay bước qua ngày mới gì đó mình không còn hơi đâu mà quan tâm đều đó nữa, nói cho đúng hơn là mình vẫn bị mấy cái ý nghĩ, mấy cái câu hỏi chưa có lời giải đáp đó như đeo bám không thể nào ngủ được, nhìn bạn Trung ngủ say giấc mà thấy ganh tị nhưng cũng dễ hiểu vì nguyên một ngày tụi mình ngồi xe cả trăm cây số, xuống thác, leo đèo, băng rừng, lội suối rồi vừa lai rai vài lon bia nữa phải nói là hành xác như vậy mà, nhưng thật không hiểu sao mình vẫn không thấy mệt, mãi không ngủ được,… 

Đang mãi tìm lời giải cho những câu hỏi tự mình đặt ra đưa ra bỗng dưng ngoài xa từ cửa sổ vọng vào tiếng trẻ sơ sinh khóc trong đêm phá vỡ không gian yên lặng đến phát sợ, giữa đêm khuya mà nghe tiếng khóc trẻ sơ sinh giữa lúc tâm trí đang rối bời như lúc này thì chẳng khác nào là một cực hình đối với bản thân mình, thật không thể nào tin được lần đầu tiên trong đời mình đang trải qua những chuyện như thế này, cảm giác mà chỉ lúc xem film ma kinh dị mới có, đúng là khốn nạn thật! – Mình thầm nghĩ như vậy! Hơn 2h sáng, mình chỉ thực sự thiếp đi vì quá mệt, mệt về cả thể xác, tinh thần, tâm hồn bị tổn thương…

Sáng 4h30 mình bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại báo thức, thức dậy với tinh thần uể oải, mệt mỏi tụi mình chuẩn bị cho chặn tiếp theo trong hành trình, nhưng cảm giác về ánh mắt trong gốc tối căn phòng vẫn khiến mình không thể  nào quên được,…

QUYẾT ĐỊNH XUYÊN RỪNG NAM CÁT TIÊN (MỘT QUYẾT ĐỊNH SAI LẦM)

Theo đúng lịch trình sau khi khám phá TP.Bảo Lộc, tụi mình sẽ đi offroad xuyên rừng Nam Cát Tiên, khám phá Chiến khu D, Hồ Trị An.

Rời quộc lộ 20 nhóm tụi mình rẽ vào một con đường đất nhỏ theo như bản đồ vệ tinh chỉ dẫn, mà phải lay hoay đi ra đi vào mãi một hồi tụi mình mới tìm được đường vào rừng, từ con đường nhựa tụi mình men theo chỉ dẫn, đến đoạn đường đá, rồi đường đất, rồi đường không phải là đường (đúng hơn phải gọi là lối mòn)…Cả nhóm cứ thế mà đi mà không biết những điều gì phía trước sẽ chờ đón mình!

(Dấu hiệu bất thường thứ tư)

hồi ký rừng nam cát tiên
Hình chụp ở bìa Rừng Nam Cát Tiên

Hành trình tụi mình bắt đầu gian nan từ đây, lúc đó khoảng 10h sáng, ập vào mắt tụi mình đầu tiên đó là những rẫy tiêu đang mùa trổ bông, rẫy cà phê, rẫy điều đang mùa cho trái… phải nói trong khu này như là thủ phủ trồng cây ăn trái của khu vực Nam Cát Tiên này thì phải. Tụi mình chạy men theo đường rẫy mà đi, được một đoạn thì ra đường nhựa mình mừng thầm trong lòng “đang đi đúng đường rồi không sao hết”, nhưng dù có chuẩn bị kỹ tới đâu mình cũng không ngờ rằng đây chỉ  mới là 1/10 đoạn đường…

Mọi khó khăn, thử thách vẫn đang chờ tụi mình phía trước! Tụi mình vừa đi vừa ngắm cảnh, hái hoa bắt bướm, ngắm vẻ đẹp yên bình hai bên đường của chốn miền quê, xa xa là những quả đồi được phủ đầy bằng những rừng cây ăn trái, nhà cửa thì thưa thớt có thể nói đi gần chục cây số vẫn không thấy một ngôi nhà nào…Theo mình quán sát đất ở đây chỉ yếu là những trầm tích của núi lửa, đấy cũng phần nào giải thích cho việc vì sao những cây trái ở đây xanh tốt đến lạ… 

Chuyện bắt đầu xấu dần đi khi tụi mình tiến sâu vào vùng đất đỏ sát địa phận rừng Nam Cát Tiên thuộc xã Phú Xuân – Đồng Nai, lúc này là khoảng hơn 11h trưa tức là tụi mình đã đi hơn 45 phút trong rừng tính từ lúc ngoài Quốc lộ 20 rẻ vào. Vào địa phận xã Phú Lộc Trong đoạn này tụi mình có đi ngang một làng đồng bào. Những ánh mắt trong họ khá thân thiện, chỉ có đều ai cũng nhìn tụi mình với ánh mắt dò xét, cũng đúng trong tụi mình cứ như Siêu nhân biến hình trong bộ giáp, khăn đa năng, nón bảo hộ,…trùm kín người!

GẶP NẠN TRONG RỪNG!!

– Em, em có sao không?

– Dạ, em không sao nhưng cái chân bị xe đè kẹt rồi… 

Mình quay lại nhìn Trung, bạn ấy cũng đang lúi cúi mò dậy…

– Mày có sao không? – Trung hỏi
– Không sao, chỉ hơi choáng thôi, mày đỡ dùm chiếc xe lên với bên tao bị xe đè chân không lên được…!

Rồi mình nằm lăn ngay ra ngoài đường đất đỏ, mặt nhìn lên trời lúc này chắc là giữa trưa mình đoán như vậy vì mình nhìn thấy những tia nắng lấp ló đằng sau những đám lá cây xuyên qua tấm kính bảo vệ phía trước nón bảo hiểm, mình cảm nhận được từng tia nắng yếu ớt đang cố chiếu thẳng vào mặt mình, mùi xăng xe rỉ ra ngoài xột thẳng vào mũi khiến mình bần tĩnh lại!

Mình quay nhìn bên phải lúc này bạn Dung đã ngồi dậy, nhưng một chân vẫn đang bị chiếc xe đè lên, Trung lúc này đã tự dựng được xe của mình lên. Trung chạy ngay sau xe mình do tình huống xảy ra nhanh và bất ngờ nên không ai xử lý kịp phần là do khu rừng Cát Tiên này toàn là vùng đất đỏ thêm đang là mùa mưa nên đường trơn trượt. Ngay sát bên trái mình là vũng nước chỉ cách độ khoảng một thước, tính ra cũng còn may không thôi là lọt ngay xuống vũng nước thì khổ nữa,…!

– Dậy đi mày, Trung giục mình…!

– Ờ…!

(Dấu hiệu bất thường thứ năm)

LINH TÍNH HAY CÓ NGƯỜI GIÚP?

Trước mặt tụi mình là con đường chia ra hai nhánh như chữ Y, tụi mình dừng lại để nghỉ ngơi đồng thời kiểm tra lại đường đi. Điện thoại không có sóng! mình bắt đầu hơi lo lắng nhưng vẫn cố tự trấn tĩnh! 

– Chú mày lấy điện thoại ra xem có sóng không?

– Tôi quay qua Trung nói

– Không mày !– Trung đáp

– Của em thì sao Dung?

 – Dạ, cũng không có! 

Sao một hồi suy nghĩ mình chọn đi thẳng, đi được một đoạn hơn trăm mét linh tính mách bảo mách bảo dừng lại. Mình quyết định quay lại chỗ ngã ba lúc nãy và kiểm tra lại bản đồ xem như thế nào, điện thoại vẫn không bắt được sóng, đương nhiên là bản đồ không tải được, giờ mình mới nhớ đến la bàn, kết hợp xem la bàn với bản đồ tổng thể khu rừng Nam Cát Tiên, ước chừng từ lúc đi lúc quốc lộ vào khu rừng để xác định vị trí hiện giờ tụi mình đang đứng. Sau một hồi tụi mình chọn con đường bên trái để tiếp tục cuộc hành trình…!

 – Anh nè may là hồi nảy mình không đi thẳn đó! – ngồi phía sau Dung nói lên.

– Sao thế em? Có chuyện gì à?

– Em mới thấy có bảng cấm ngay chỗ ngã ba, nó bị ngã rồi nên mình đi không để ý, chữ nó tróc, mờ hết rồi với lại bị khuất bởi mấy cây bụi bên đường nữa!

– Bảng viết gì em?

– “Cấm đi thẳng, khu phun hóa chất nguy hiểm!” 

Mình nghe rõ từng chữ, từng câu một mà Dung vừa nói, mình cũng có thể cảm nhận được một đều rằng giọng em ấy đang run lên…

 – Anh thấy mà em, không sao đâu yên tâm đi em…!

Mình nói vội để trấn an Dung nhưng cũng như để trấn an chính mình, trong đầu mình lúc này thầm nghĩ đến câu “phun hóa chất nguy hiểm”, ‘Dioxin’ thôi đúng rồi, mình chợt nhớ về khu rừng Nam Cát Tiền này là nơi gắn liền với Chiến Khu D, nơi một thời vẫn được mệnh danh là “vùng đất chết”, biết bao người chiến sĩ hy sinh để bảo vệ độc lập, thống nhất đất nước…!
Hai bên đường đa số là rừng với những cây cổ thụ cao vút, phía dưới là những cây bụi, cây leo chen nhau mọc chi chít tạo thành những bụi rậm, có đoạn thì có người dân trồng tiêu, cà phê thành từng hàng, nhưng theo mình quan sát thì họ trồng ở đây thuộc dạng như trồng bỏ hoang phó mặt cho trời, nói là đường vậy thôi nhưng thật chất đó chỉ là lối mòn được hình thành bởi những vết xe lâu ngày đi lên nhau, người sau cứ dựa theo vết xe của người đi trước mà đi vậy thôi và tụi mình cũng thế, trên đoạn đường này hơn năm cây số mà tụi mình vẫn không gặp ngôi nhà nào hết, mà cũng không đúng thực sự có gặp một hay hai căn gì đấy nhưng đó toàn là những nhà bỏ hoang theo mình đoán chắc là người dân làm để đến khi tới mùa thu hoạch thì sử dụng, đi trong rừng thà không thấy nhà còn đỡ chứ có nhà mà toàn nhà bỏ hoang thì thôi chứ bao nhiêu cái trí tưởng tượng về những đều bên trong căn nhà, bao nhiêu cái chi tiết phim ma kinh dị đã từng xem lại cứ ùa về…nhất là chuyện lúc khuya ở Bảo Lộc vẫn còn ám ảnh mình!

(Dấu hiệu bất thường thứ sáu)

LÀ ĐƯỜNG ĐI?

Lúc này là khoảng 13h00 trưa tức là tụi mình đã đi trong rừng được hơn một tiếng đồng hồ, bầu trời thì nắng gắt, không khí trong rừng bây giờ thì hanh khô, không có một chút gió, độ ẩm thì cao khiến cho con người mình cứ oi bức khó chịu. Và lúc này điện thoại vẫn chưa thu được sóng…! Mặc dù chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho chuyến đi này nhưng mình vẫn không thể nào lường trước hết những khó khăn mà tụi mình đã, đang và sắp trải qua… Trước mắt mình luôn có sẵn những bất ngờ không thể nào đoán trước được, có lúc là con suối chảy xiết băng qua đường, tạo thành một đường rãnh nước lớn chia đôi hai con đường, có khi lại là những khúc đường ngập nước đến quá gối không biết sâu cạn như thế nào, rồi cũng có lúc là những con đường đất bị bầm nát bởi những xe tải khai thác gỗ phía sâu trong rừng…

Trong lúc khó khăn thì tính đoàn kết nhóm mới bắt đầu thể hiện rõ nét nhất, bởi suy cho cùng nếu trong hoàn cảnh như thế này việc chạy đua với thời gian để kiếm được đúng đường ra ngoài quốc lộ, thì tụi mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài giúp đỡ, hỗ trợ nhau hết sức có thể bởi cũng không cần một ai nói ra nhưng trong mỗi người vẫn ý thức được đều đó, nếu như không muốn tối nay ngủ lại trong rừng khi không một ai có lều, cũng như đồ ăn, thức uống…

Tụi mình đi được một đoạn thì gặp nhà dân, mà hình như đây là một cái chợ, đúng rồi là chợ tôi nhìn dáo dát xung quanh để xem địa chỉ “ Chợ Lâm Trường”. Mọi người trong chợ nhìn tụi mình với ánh mắt dò xét, mà cũng đúng nhìn bộ dạng lúc này họ không chạy là may mắn lắm rồi, xe thì thôi rồi dính toàn đất đỏ, bộ giáp, nón bảo hiểm, khăn đa năng, găng tay, quần áo toàn đất đỏ… nhìn tụi mình cứ như quái vật đến cướp trái đất không bằng.

Tụi mình tranh thủ hỏi đường và tiếp tục cuộc hành trình khám phá những vùng đất mới….

Rừng Nam Cát Tiên
Đoạn vừa ngã xong, đang kiểm tra lại xe

NGÔI LÀNG VÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN?

Tính ra ở đây hình như người dân toàn lấy cột mốc cây số để xác định địa điểm (như là: 125, 150,171,107…) nên ở đây hỏi về địa danh du lịch thì thua rất ít người biết, thế là chẳng hỏi được gì tụi mình đành phải tiếp tục dựa theo bản đồ offline mà chạy, ngôi chợ phía sau lưng tụi mình càng ngày càng xa dần, rồi khuất hẳn sau những tán cây rừng, lại tiếp tục đi trên những con đường mòn trước mắt là rừng, sau lưng là rừng, hai bên cũng đều là rừng, mình chợt nhận ra mình thật sự nhỏ bé khi đứng trước thiên nhiên, hàng cây hai bên đường cong vào nhau nhìn từ xa như hang động được tạo ra bởi những tán cây, tụi mình từ từ tiến vào hang động đó như là một đều bắt buộc với tụi mình ngoài đều đó ra thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa!

Bây giờ trời không tối lắm nhưng do những tán cây rừng che hết ánh nắng ban ngày nên trời tối đi hẳn do không có ánh nắng nên không khí âm u, ẩm thấp, cảm giác lạnh lạnh luôn bao trùm, mình nhớ không rõ lắm nhưng lúc này độ khoảng gần 3 giờ chiều nhưng trời cứ tối như sáu giờ tối. Đưa mắt nhìn sâu vào rừng cây hai bên đường ngoài những đám cây bụi phía trước mặt thì chẳng thấy gì ngoài một màu đen tối, một ý nghĩ tồi tệ xuất hiện trong đầu mình khi nghĩ về cảnh đang chạy xe thì có người đâu đó xuất hiện bất ngờ từ trong bụi rậm, mà đúng thật là tụi mình đã thoát tim mấy lần vì cứ nghĩ là ai đó đang ngồi hai bên đường khi bắt gặp những gốc cây đã bị chặt lấy phần thân chỉ còn trơ lại phần gốc với bộ rễ nằm dọc bên đường, và tệ hơn là cảm giác về một ai đó đang ngồi sau lưng mình mà không phải bạn nữ trong nhóm, chắc do không khí quá âm u, thêm phần vì khát nước làm cho đầu óc con người ta căng thẳng quá độ từ đó dẫn đến tình trạng bị hoang tưởng?

Một tiếng kêu chói tai làm mình như bừng tĩnh và chợt nhận ra đó là tiếng quạ kêu, khúc này mình thật sự bị ám ảnh về lũ quạ, chúng đi kiếm ăn ngay giữa đường đi, tiếng xe của tụi mìnhi làm cho chúng giật mình cứ thế chúng thi nhau đập cánh bay lên vô hướng kèm theo đó là những tiếng kêu đặc trưng nghe mà rợn cả người, có những con chỉ bay lên đậu cành cây thấp hai bên đường mà lặng lẽ quan sát tụi mình, phía xa xa sâu trong rừng là tiếng của những loài bìm bịp, vượng, khỉ,.. thi nhau kêu chí chóe từng cơn từng cơn vọng ra.  Lúc này tụi mình chỉ biết nhìn nhau không ai nói với nhau một câu nào, không khí căng thẳng đến mức đến mức cả việc thở cũng trở nên nặng nhọc, tim càng ngày đập càng nhanh, mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình có thể cảm nhận rõ được điều đó, lúc bấy giờ mình biết chỉ tập trung cao độ vặn ga để thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nhưng khổ nỗi toàn là đường dốc hết lên rồi lại xuống liên tục, con đường ẩm ướt trơn trượt chỉ cần một sơ xuất nhỏ thôi là rớt ngay, một bầu không khí căng thẳng tột độ đang bao trùm cả nhóm, mình quay lại trấn an bạn ngồi sau:

– Không sao đâu em, mình sẽ ra khỏi đây trước khi trời tối thôi! 

Rồi quay ra sau nói với Trung đang chạy sau lưng: 

– Tranh thủ chạy nhanh đi mày trời tối rồi…! 

Mình cố ý nói lớn để lấy lại bình tĩnh, cũng như lấn ác đi nỗi sợ hãi đang ngự trị trong lòng mình, mình hay làm như thế mỗi khi sợ hãi về một đều gì đó hay chỉ đơn thuần là đứng nói chuyện trước đám đông, trong những trường hợp trên đều đó tỏa ra khá hiệu quả và lần này cũng không phải là ngoại lệ…! 

Sau hơn ba mươi phút, tụi mình thoát khỏi đoạn đường rừng tăm tối đó, đầu óc mình căng đến mức như đạt đến giới hạn đỉnh điểm của nó, mình quay sang nhìn qua Trung, những giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên khuôn mặt nó cũng chả buồn mà lau, sắc mặt cũng chẳng khác mình mấy, tụi mình vẫn không nói với nhau thêm một lời nào về đoạn đường vừa trải qua. 

Dừng lại chỗ ngã ba, vừa để nghỉ một chút vừa để mình có thời gian coi lại đường đi, lúc này điện thoại đã bắt được sóng nhưng rất yếu xem ra google maps chẳng có tác dụng gì ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này, nó chỉ giúp tụi mình biết được phương hướng, còn đường đi thì vô tác dụng không tải nổi, lúc này Trung phát hiện mình vừa đánh rơi chiếc giày đang cột lửng trên xe do đường đi trơn và nhiều bùn lầy nên tụi mình cởi giày đi dép cho thuận tiện lúc lội bùn, lội suối, mình quay lại đưa mắt nhìn về phía rừng ngoài xa kia, lúc này con đường mòn tụi mình vừa đi qua đã hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng chẳng còn thấy gì ngoài một màu tối, hòa lẫn trong tiếng kêu của những thú rừng…

– Thôi bỏ đi mày, giờ mà quay lại tìm là về không kịp đâu! – Mình nói vội

Trung vừa thở dài với vẻ mặt đầy tiếc nuối, vừa đưa mắt nhìn về phía xa trong rừng!

– Đành vậy chứ sao giờ!

Vừa nói xong Trung cầm chiếc còn lại ném mạnh vào bụi rậm, kèm theo một câu chửi thề hành động để giải tỏa bực tức, cũng như sự căng thẳng đang kiềm nén trong lòng!

Mình quay lại với việc kiếm đường của mình đang mãi loay hoay với cái điện thoại, từ ngoài xa mình nghe như có tiếng xe máy và đúng là như vậy, may mắn như mỉm cười với cả nhóm khi tụi mình gặp được một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, da hơi ngâm đen, khuôn mặt hơi hốc hắc đặc điểm chung của người từng dãi nắng dầm sương, anh ta chở theo một đứa trẻ khoảng năm tuổi cởi trần người lắm vết bẩn bùn đất chắc hẳn là con người đàn ông kia, cậu bé đưa mắt nhìn tụi mình với vẻ đầy dò xét…

– Anh ấy ơi, cho e hỏi đường chút xíu đi anh…!

– Sao?

Hình như người đàn ông đấy không hài lòng mấy với việc tụi mình làm gián đoạn hành trình của anh ta hay cũng không muốn tiếp xúc với người lạ cũng không chừng.

 – Dạ, tụi em muốn đi ra Hồ Trị An

– Hồ Trị An phải quay trở lại, đi đường này không ra. (thái độ anh ta vẫn khó chịu)  

Mình nghe xong mà muốn xỉu, quay trở lại à? Không thể nào, mình đã đi theo đúng những điểm đã đánh dấu trên bản đồ mà!

– Mình nghĩ thầm trong lòng như vậy! 

Nhìn vào bản đồ mình chợt thấy điểm đánh dấu Mã Đà, số là trước khi đi chơi ở đâu mình đều tìm hiểu về những địa danh lớn ở nơi đó và đánh dấu lại trên bản đồ tất cả các điểm dự định sẽ đi qua, Mã Đà có thể nói là địa danh khá nổi tiếng ở đây và nhiều người địa phương chắc biết đến! 

– Vậy từ đây ra Mã Đà đi đường nào anh?

– Cứ nhắm theo đường dây điện mà đi!

– Còn xa không anh?

– Xa, mà tranh thủ đi đi, đi lẹ đi…!

Nói xong anh tay rồ ga phóng xe đi, nhưng mình vẫn bắt gặp được ánh mắt ông liếc nhìn tụi mình, kèm theo đó kiểu cười nhiếc môi đầy bí ẩn,…tụi mình chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng đơ người ra không biết câu nói kèm theo hành động đó mang hàm ý gì, điều đó khiến tụi  mình thấy hoang mang thêm không biết anh ta ám chỉ điều gì và chuyện gì đang chờ đợi tụi mình.

– Đi đi lên xe, mình phải hỏi anh ta cho rõ lại lần nữa!

– Mình giục hai bạn kia!

Tụi mình leo lên xe cố đuổi theo người đàn ông kia nhưng chỉ phút chốc anh ta đã biến mất hòa mình vào màu tối của rừng sâu, để lại tụi mình với những câu hỏi trong đầu chưa có lời giải đáp…

Theo lời người đàn ông này tụi mình men theo đường dây điện mà đi, nói là đường dây điện nhưng thật chất chỉ là cọng dây được treo tạm bợ qua nhưng cây rừng…Trong đầu mình vẫn hiện lên câu nói, ánh mắt, nụ cười bí hiểm của anh ta mà không thể nào lý giải được! 

Nam Cát Tiên
Đoạn Chiến Khu D

Bây giờ là hơn 5 giờ chiều tức là tụi mình đã đi trong rừng hơn bốn tiếng, bốn tiếng trong rừng tụi mình chẳng gặp ai ngoài người đàn ông vừa rồi, con đường toàn rừng cây nối tiếp nhau, thú rừng và những bóng đêm đầy bí ẩn làm bạn.

Như vậy, chỉ còn khoảng hơn một tiếng nữa để tụi mình thoát khỏi nơi này nếu không muốn đêm nay ngủ lại trong rừng…! Trời đã bắt đầu sập tối phía trước tụi mình xa xa là những đám khói bay lên bị che khuất bởi tán lá rừng đang rủ xuống đường, hình như có nhà mình nghĩ thầm như vậy với một tâm trạng đầy phấn khích, đúng là có nhà dân thật mà không đúng hình như đây là một ngôi làng nói đúng hơn là ngôi làng người đồng bào, tụi mình bắt đầu tiến lại ngày càng gần.

Tại ngôi làng ấy, mọi hoạt động diễn ra bình thường đến khi sự xuất hiện của tụi mình làm họ chú ý, dọc hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ lụp xụp, nhưng trong rất chắc chắn đa phần được xây bằng những thứ có sẵn trong rừng, qua lớp kính mũ bảo hiểm mình đảo mắt quan sát xung quanh mọi sự chú ý cũng đã bắt đầu đổ dồn về tụi mình càng lúc càng nhiều.

Ngược lại cảm giác phấn khích lúc đầu, tụi mình bắt đầu thấy hơi khó chịu nếu không muốn nói là sợ, sợ vì khi những cái nhìn của họ dành cho tụi mình, cái ánh mắt đấy như muốn xuyên thấu con người tụi mình từng người một từng người một, nếu như trong rừng tụi mình sợ tiếng kêu của những con quạ đi kiếm mồi thì ở đây một nỗi sợ mang tên “con người” nỗi sợ này đáng sợ hơn gấp trăm lần lúc còn trong rừng, con đường đi ngang qua ngôi làng đó chỉ độ tầm một cây số nhưng hễ nghe tiếng xe máy của tụi mình đi tới đâu là mọi người đều quay lại nhìn, thậm chí họ dừng hết công việc đang làm chỉ để nhìn tụi mình một cảm giác không thể nào tệ hơn… 

Đến lúc này mình mới bắt đầu để ý trong làng có rất ít con gái nhất là con gái ở tuổi mới lớn, phần còn lại đều là đàn ông, phụ nữ và trẻ con, lúc này trong đầu mình hiện ra rất nhiều câu hỏi cần có câu trả lời nhưng đành phải bỏ lửng. Trước mặt tụi mình là một người đàn ông trung niên cởi trần da đen ngòm trông rất rắn rỏi, bụi bặm, tóc anh ta xoắn đều không theo một trật tự nào hết (giống mình quá chừng hơhơ), trên tay ông ta đang cầm một cây rựa độ chừng một mét đang đi ngoài đường, đều đó làm cho mình cảm thấy hơi lo lắng mà hình như ông ta chưa biết tụi mình đang ở phía sau… 

Bỗng dưng, một hình ảnh làm tụi mình hơi hoảng loạn ập vào mắt tụi mình lúc này là một người phụ nữ độ khoảng dưới ba mươi đang trong trạng thái mê man nằm lăn ra trước hiên nhà gỗ lụp xụp, còn phía bên trong ngôi nhà ấy chẳng có gì ngoài bóng tối, điều đáng nói là cô này nằm đó trong trạng thái “không mảnh vải” che thân!

– Á á,…trời ơi ghê quá! Đi nhanh đi anh…!

Bạn Dung đang ngồi phía sau lưng thốt lên, mình có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong câu nói đó, theo mình quan sát thì người dân ở đây họ xem chuyện này hoàn toàn là bình thường ở đây hay là họ dồn mọi sự tập trung về phía tụi mình cũng nên, kệ mình chẳng quan tâm đều đó nữa. Lúc này Trung đang chạy phía sau mình bỗng tăng ga chạy lên…

– Chạy nhanh đi mày, tao thấy chỗ này không ổn rồi!

Vừa nói dứt câu Trung phóng vụt qua trước mặt mình, mình cũng cố chạy bám theo Trung mà cũng chẳng còn ai bận tâm đến người đàn ông cầm rựa kia nữa….

Tâm sự một tí:

Bản thân mình sau khi đăng bài hồi ký này lên thì nhận được khá là nhiều ý kiến trái chiều từ phía những người anh em, bạn bè, người thân… phần lớn là những ý kiến hơi tiêu cực tí đại khái là trách mình sao quá ngạo mạng, quá mạo hiểm này nọ không quan tâm đến tính mạng mình…

Đúng thật vậy! anh em nói rất đúng, những ý kiến như vậy mình thật sự rất trân trọng, nhưng thực sự mà nói thì chuyến đi đó chỉ  là một trong rất nhiều chuyến mà mình đã từng đi, nhưng lần đó thì đúng là mình đã quá ư chủ quan về điều kiện khó khăn trong rừng (vì lần đầu đi rừng, và cũng vì quá tin vào google maps) nên mới xảy ra những việc không lường trước được…!

Mình viết bài này phần vì muốn ghi lại những mạch cảm xúc, những trải nghiệm của bản thân để mai sau có già đi thì ngồi đọc lại cũng cảm thấy vui về tuổi trẻ của mình, mặt khác mình cũng muốn chia sẻ với những anh em nào có muốn đi phượt theo như kiểu tự túc như mình thì cần phải chuẩn bị kỹ càng về kiến thức, kỹ năng, đồ ăn nước uống, thông tin nơi mình sẽ đến để lúc nào cũng luôn chủ động trước mọi tình huống…”

BOOK PHÒNG NGAY

Kể tiếp:

Sau khi nhắm chừng cách “ngồi làng bí ẩn” lúc nảy một khoảng cách khá xa, tụi mình dừng lại bên đường để trấn tĩnh lại tinh thần, lúc này vẫn không ai nói với ai một lời nào, xung quanh vẫn là những bụi cây um tùm chen chít nhau từng khoảng không nhỏ nhất có thể dựng lên một bức tường thành kiên cố để bảo vệ che chắn cho khu rừng.

Trước mắt tụi mình vẫn là con đường mòn chạy quanh co theo những hàng cây che khuất, thật sự lúc này tâm trí mình vẫn còn khá rối bời và căng thẳng! Nhưng giờ khi mọi chuyện đã an bài, chỉ còn một con đường duy nhất là tiến lên phía trước mới mong ra khỏi khu rừng, còn về chuyện quay lại là đều không thể… 

Lúc này, ngoài đồ đạc hầu như tụi mình không hề còn bất cứ thứ gì có thể bỏ vào bụng được, quan trọng hơn cả là không còn quá một chai nước để uống, nếu như đêm nay mắc kẹt lại trong rừng thì không biết tụi mình sẽ lấy gì để chống chọi lại với thiên nhiên đây, trong khi lúc bấy giờ thì tâm lý mọi người đều không còn ổn định nữa…! 

Mình đưa mắt nhìn những người bạn, mình thật sự cảm thấy có lỗi một cảm giác xót thương đến ngẹn cả cuống họng, đáng lẻ ra họ phải có chuyến đi vui vẻ hơn nhiều thay vì phải cùng mình trải qua những điều kinh khủng này, người nào người nấy lắm la lắm lét gương mặt thất thần, nhưng cũng chính điều đó như tiếp thêm động lực để mình vượt qua những khó khăn lúc này… Những lúc như thế này thì sức mạnh về tinh thần, ý chí và sự đoàn kết mới thực sự phát huy được tác dụng. Sau một hồi nghỉ ngơi trấn tĩnh, mình lấy ra chai nước cuối cùng để mọi người cùng nhau uống để đi tiếp… 

Sau khoảng 15 phút chạy xe… Phía xa xa trước mặt tụi mình lại là một ngôi làng nhỏ nữa, trước khi vào ngôi làng thì có một ngã ba đường mòn nếu đi theo đường bên tay phải khoảng 100m nữa thì vào tới ngôi làng, còn đi thẳng là lối mòn đi tiếp vào khu rừng, do vẫn còn ám ảnh ngôi làng ở phía trên lúc nảy nên mình quyết định đi thẳng. Sau một hồi đi khá lâu con đường ngày càng thu hẹp lại có những chỗ cây bụi mọc ra che cả lối đi xem ra khúc đường này lâu rồi không có người qua lại nên cây cối mới còn tươi tốt đến vậy, nghĩ vậy mình ra dấu cho bạn Trung chạy chậm và dừng xe lại.

Mình lấy điện thoại xem bản đồ nhưng điện thoại vẫn không có sóng dữ liệu bản đồ chập chờn nên cũng không giúp ít được gì… Đã hơn 6 giờ chiều mà tụi mình vẫn còn mắc kẹt trong rừng Nam Cát Tiên, chỉ còn lại nữa chai nước nhỏ không mang bất cứ đồ ăn gì theo, có thể nói giới hạn trong con người mình cũng gần đạt đến đỉnh điểm rồi nhưng nhờ có những người bạn bên cạnh nên cũng cảm thấy phần nào được an ủi, và đều đó như động viên làm  mình vẫn luôn vững tin là mình có thể làm được.
Trấn tĩnh lại một chút để đánh giá lại tình hình thực tế phía trước là con đường mòn với những bụi rậm không biết sẽ dẫn ta đi đến đâu! 

 – Hay quay lại hỏi dân bên kia đi mày, chứ giờ biết phía trước là đâu đâu! 

Trung quay sang nói với mình!

 – Ừm, chắc vậy kệ đi tới đâu tới!  

Mình trả lời Trung như vậy nên tụi mình quyết định sẽ quay lại ngôi làng vừa đi qua ở chỗ ngã ba đường mòn, mặc dù chưa biết như thế nào nhưng bây giờ đó vẫn là phương án tối ưu nhất…!

LÀNG CHÀI HỒ TRỊ AN VÀ NHỮNG NGƯỜI DÂN TỐT BỤNG!

Làng chài cũng không lớn lắm theo như quan sát thì chỉ vài chục ngôi nhà được xây dựng khá đơn sơ nhưng tơm tất đường đi phía trước nhà được quét dọn khá sạch sẽ, đi thẳng ra phía xa là hồ nước lớn (tôi đoán là Hồ Trị An – sau kiểm tra lại thì đúng là vậy) với một vài chiếc thuyền nhỏ đang được cột ven bờ, đều này làm cho tụi mình mừng thầm trong lòng như thấy được nguồn sáng nơi phía cuối đường hầm (lúc này mừng lắm).

Đã đi qua được vài ngôi nhà nhưng tụi mình vẫn chưa thấy có người, đến một đoạn thì gặp được vài người đang ngồi phía trước thềm nhà, tiếng xe tụi mình chạy qua làm cho họ chú ý cứ nhìn miết, rồi dừng xe lại trước một người phụ nữ khoảng bốn mươi đang đứng ven đường…

– Chị ơi, cho em hỏi đường nào ra quốc lộ vậy chị?
(Cổ họng tôi lúc này vẫn còn khô và đắng quá do thiếu nước uống không nói ra được nên phải mất một hồi mới có thể nói rõ thành tiếng)
– Tụi em từ đâu qua đây?
– Dạ, tụi em đi chơi nhưng lạc giờ không kiếm được đường ra quốc lộ!
– Đừng nói là tụi em đi từ kia qua nha (Vừa nói chị vừa đưa tay chỉ về phía ngôi làng lúc đầu tụi mình đi qua).

– Dạ đúng rồi chị!

– Sao tụi mày gan thế, có ai làm khó dễ gì không?– Dạ không, thế ghê ghê nên tụi em phóng nhanh đi luôn…

– Rồi giờ muốn đi đâu?

– Dạ tụi em muốn kiếm đường ra quốc lộ!

– Vậy là phải quay lại một đoạn nữa rồi có đường mòn nhỏ phía bên trái rồi quẹo vào, theo đường đó mà đi là ra Quốc lộ. 

Nghe xong chúng tôi mừng lắm, kiểu như chết đi sống lại vậy nên cám ơn không ngớt và quay xe lại theo hướng bà chị kia chỉ. Nhưng khi chuẩn bị đi thì chị kêu lại…!

– Khoan! Để chị nhờ nhỏ cháu nó dẫn ra chứ tụi mày đi không khéo không tìm được đường ra, giờ tối rồi đi vòng vòng hồi là lạc nữa.

– Dạ em cám ơn chị nhiều lắm…! 

Nói rồi chị kêu nhỏ cháu đang chơi phía bờ hồ gần chỗ mấy chiếc thuyền đang đậu…Tụi mình cám ơn và chào tạm biệt thêm vài người trong làng nữa cũng đang theo dõi câu chuyện và chạy xe theo hướng cô bé.

Dẫn tụi mình là cô bé khoảng 13 – 14 tuổi người khá là nhỏ nhắn nhưng chạy xe máy thì thôi rồi như tay lái lụa không bằng. Đi một đoạn vừa qua chỗ lúc nảy tụi mình ngồi nghỉ uống nước khoảng 50m thì có một con đường nhỏ bên trái, nếu không chịu khó chú ý quan sát thì sẽ không nhận ra vì đường này đã bị mấy cây dại bên đường che khuất mất. Cô bé chạy xe máy đi trước dẫn đường tụi mình chạy theo sau, đi một đoạn băng qua khu rừng nhỏ đến một khu đất trống có con suối chảy ngang, cô bé dừng xe lại đợi: 

– Chú cứ thẳng theo đường này là ra tới quốc lộ nha!

– Còn xa không con?– Tôi hỏi

– Dạ không xa lắm đâu, qua cây cầu là tới rồi.

– Chú cám ơn con nhiều ! 

Vừa nói xong cô bé quay xe và chạy về, còn tụi mình theo hướng cô bé chỉ chạy thẳng miết, lúc này trời đã nhá nhem tối rồi, phía xa trong rừng là tiếng chim chóc, tiếng ve,…kêu không ngớt nghe như bản hòa tấu của mẹ thiên nhiên khá là hay nhưng hơi rùng rợn một tí.

Lúc này tụi mình vẫn tiếp tục chạy, vẫn không ai nói với ai một lời nào cả, vẫn là tiếng xe, vẫn là còn đường mòn hai bên vẫn là hàng cây rậm rạp như dài bất tận, mình có cảm giác như mình bị khu rừng nuốt trọn không tài nào thoát ra được… Mãi lang mang với những suy nghĩ vu vơ, mình như bừng tĩnh dậy khi trước mặt là cây cầu treo bằng gỗ, phía trước là chốt trực thu tiền phí qua cầu. Mừng muốn phát khóc, rồi quay sang bạn Trung và bạn Dung đang ngồi sau cứ luôn miệng nói đi nói lại: 

– Thoát rồi! Thoát rồi! Thoát rồi!

“Chuyện là lúc lên kế hoạch cho chuyến đi mình cũng có ngồi đọc tài liệu và lên kế hoạch sơ bộ cho chuyến đi, đoạn đến cầu treo là cuối hành trình trước khi ra quốc lộ trở về lại Sài Gòn”

Đoạn ra đến quốc lộ thì trời đã tối, con đường quốc lộ xuyên qua rừng Nam Cát Tiên vắng lặng không ai ngoài tụi mình quay sang nói với bạn Trung: 

– Giờ cứ tăng hết ga mà chạy, đường này giờ không có ai đâu! 

Cảm giác của mình lúc này như chim thoát khỏi lồng được về với thiên nhiên, như cá được về với biển cả, một cảm giác tự do mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Sau chuyến đi đó, rồi mãi đến một tuần sau đầu óc mình vẫn còn khá là căng thẳng về những chuyện đã xảy ra không thể nào quên được, chính vì lẽ đó mình quyết định viết bài này phần để cho tâm trí bớt căng thẳng phần cũng là để nhắc nhở bản thân mình luôn phải sống có trách nhiệm với bản thân và quý trọng những người xung quanh mình hơn!

Phần cuối bài này mình cũng xin cám ơn hai người bạn (bạn Trung và bạn Dung) đã cùng mình vượt qua những khó khăn trong chuyến đi đó, cám ơn sự tin tưởng mà các bạn đã giành cho mình, cám ơn đã động viên lúc mình nhục chí nhất.

Cám ơn các bạn!

hồi ký rừng nam cát tiên
Bản đồ vệ tinh Rừng Nam Cát Tiên!

Trích “Nhật ký chuyến đi rừng Nam Cát Tiên 08.2016”

Cảm ơn mọi người đã giành thời gian đọc đến đây! Mọi ý kiến góp ý xây dựng xin để lại dưới phần bình luận!

Thích những gì bạn thấy? Chia sẻ với một người bạn.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Hướng Dẫn

Cảnh sắc Đồi Thiên Phúc Đức
"Đi bụi" Rạch Giá - Hà Tiên - Phú Quốc
Viết lách có ra tiền ?
Du lịch Phan Thiết - Bình Thuận và Những địa điểm không nên qua!
Hồi ký chống dịch Covid 2021
GIẢI BÓNG ĐÁ LTP - XUÂN QUÝ MÃO 2023

Khuyến Nghị

Cảnh sắc Đồi Thiên Phúc Đức
"Đi bụi" Rạch Giá - Hà Tiên - Phú Quốc
Viết lách có ra tiền ?

Đăng ký nhận những nội dung mới nhất từ BetterGrowth.

Tham gia cùng 4.000 người nhận bản tin của chúng tôi qua email.
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x